Hôm nay. Lần đầu tiên, tôi viết về mối tình đầu của mình.
Tôi thích viết, viết về nhiều thứ. Lang mang có, vớ vẩn có, không đầu không kết có, tình yêu có, tình bạn có, tuổi trẻ có, vv...v..v. Nói chung hầu như chẳng thiếu cái gì, duy nhất một điều mà đến hôm nay tôi mới có đủ dũng khí dễ gõ những dòng này, về những ngày tháng đó của tôi, về mối tình đầu của tôi.
Tôi không thích những thứ đầu tiên, vì dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, hay giông bão cuộc đời xô đẩy, nó vẫn mãi chẳng bao giờ phai được. Ví dụ, lần đầu bạn được người nào đấy cho một viên kẹo, dở thậm tệ thì dù sau đó có ăn bao nhiêu viên khác ngon hơn thì bạn mãi vẫn chẳng thể quên được viên kẹo đầu tiên bạn đã ăn, thậm chí là nhớ mãi cái người đã cho bạn viên kẹo đó luôn cũng nên. Vậy đấy, tình yêu thì lại càng dở dang hơn. Tình đầu thường không có kết cục, tôi chắc chắn.
Tôi quen em vào cái năm tôi còn ôm balo đi học, lúc đó tôi thuộc dạng hơi lập dị, ít bạn bè, tôi cũng lười giao tiếp, người ta cô độc tôi hoặc tôi tự cô độc chính mình, ai mà biết được. Nhưng nói chung tôi là thế. Em lúc ấy có người yêu rồi, quan hệ không suôn sẻ lắm, một lần cmt vớ vẩn vào cái status của em thế mà lại được em để ý, rồi inb nói chuyện, rồi trao đổi số điện thoại, rồi rả rích đến nửa đêm. Cứ thế tôi có cảm tình với em, em cũng vậy.
Em chia tay thằng đó rồi quen tôi. Chúng tôi yêu nhau, như bao người bình thường khác. Nhưng cái thời trẻ trâu đấy, đứa con nít nào lại trân trọng món đồ mà mình đã có? Tôi cũng không phải thánh nhân gì, tôi cũng chỉ giống mọi người thôi. Tôi chán em, tôi cứ kiếm cớ cãi nhau với em, em chỉ toàn khóc thôi, em chẳng buồn cãi lại, em bảo tôi ác, em chửi tôi là cái đồ khốn nạn, đồ đểu. Tôi cũng mặc kệ em, tôi đã chán em rồi. Tôi đi theo những hấp dẫn khác, bỏ mặc em lại. À, em của tôi thì hơi bị xinh. Không, phải nói là cực xinh, dễ thương lắm. Nhưng không hiểu sao em lại yêu tôi, một thằng lập dị, lại còn yêu nhiều nữa là đằng khác.
Tôi gạ gẫm người này đến người khác, chán thì nói chuyện, quẹt qua quẹt lại với em một tí cho đỡ nhớ, hết nhớ rồi thì kệ em. Tôi rong chơi và tự do, tôi cứ tự hào với bản thân rằng "chẳng sao, luôn có người đợi tôi về". Mà quả thật lúc ấy cũng nhiều người tán tỉnh em, em cũng có quen, nhưng mỗi lần vậy tôi lập tức phá, tôi bảo nhớ em, em liền chia tay luôn với người ấy, như con thiêu thân lao về phía tôi, em thật ngu ngốc, con nít à.. Thế mà cũng chỉ được vài ba bữa, bản tính khó dời, tôi lại bỏ mặc em. Tôi ngu thật, nếu bây giờ ai hỏi tôi cũng bảo là do tôi ngu, hoặc chắc lúc đó trâu bò gì tha não tôi đi mất rồi, nên mới ngông cuồng và dương dương tự đắc chắc nịch rằng em không bao giờ rời bỏ được tôi.
Tôi ngu lắm mới để mất đi em. Em quen người con trai kia, quen hẳn 1 năm hơn. Thời gian đó, tôi vẫn sống bình thường, vẫn yêu đương bình thường, đôi khi lại thấy hơi khó chịu một tí khi nghĩ đến em, song tôi gạt phắt đi và vẫn tiếp tục với công việc của mình. Rồi thằng đó chia tay với em, để quen một con nhỏ gọi là "em gái kết nghĩa". Thật ra tôi biết nó có ý với nhỏ đó từ hồi anni 7 hay 8 tháng gì đó của em, nhưng tôi nghĩ em như vậy thì chả có lý do gì nó chọn nhỏ đó mà bỏ em cả, tôi cũng kệ. Vậy mà ngoài tôi ra lại có người dám bỏ rơi em! Thằng khốn nạn. À không, tôi cũng chẳng có tư cách gì chửi nó, tôi cũng đâu có khác gì nó đâu, tôi ngu thật. Tôi pm cho em
"................Em với thằng X chia tay nhau luôn rồi à........"
".......vô duyên.........."
Thật ra trong dấu... còn nhiều chữ lắm, nhưng cái nội dung chính tôi nhớ là như thế. Vì tôi giận quá nên khi em rep thế xong tôi del luôn cả tin nhắn, xém tí lại vào cả tường nhà để block em, may mà kịp bình tĩnh ( phù ). Mà từ đó thì tôi không có chủ động liên lạc với ai nữa, tôi sợ lại bị đối xử giống em. Rồi tôi cũng không quan tâm tới em nữa, một thời gian nữa thì lại thấy em đang hẹn hò với người khác. Người này cũng từng bỏ rơi em để theo một người khác nữa, tôi cũng không ưa gì người này, mà hầu như ai quen em tôi cũng có ưa nỗi ai. Em bây giờ dường như hạnh phúc lắm, tôi cũng muốn nói chuyện vài câu, nhưng tôi sợ, thôi thì em cứ luôn vui là được.
Con nít, tôi xin lỗi em. Giờ chính bản thân tôi cũng không dám xưng "anh" với em nữa rồi, tôi không xứng. Có thể đối với em bây giờ những dòng này không khác gì kiểu tự biện minh hay văn chương vô duyên như em từng nói. Tôi cũng chắc chắn em sẽ không bao giờ đọc được. Tôi cũng không biết mục đích mình viết ra để làm gì nữa. Thôi cứ coi như một cái bia mộ để tôi chôn kỹ cái gọi là "tình đầu" của tôi. Tôi sẽ không nói về chuyện yêu đương hay cảm giác của tôi về em ở cái note này, người yêu mới của em sẽ không thích, đùa chứ cả hai lại hùa vào chửi tôi nữa thì khổ, haha. Không biết xin lỗi thêm bao nhiêu lần nữa mới đủ cho em, mà thôi chắc em cũng không thèm quan tâm nữa đâu.
Tôi thừa nhận là ngày trước tôi lừa em nhiều, hai mặt với em nhiều. Tôi bảo là cần em nhưng liên tiếp bỏ rơi em. Tôi bảo tôi nhớ em nhưng chưa khi nào chịu dừng lại với em. Còn nhiều nhiều những gì tôi đã nói nhưng chưa bao giờ tôi thực hiện. Tôi xin lỗi, dù đã không còn quan trọng nữa rồi. Tôi chắc chắn cho đến hiện tại thì hình ảnh tôi trong em vẫn đang là một thằng đàn bà bẩn tính, mà thôi em muốn nghĩ gì cũng được, dù sao cuộc sống của tôi với em chi ít cũng chẳng còn dính dáng gì tới nhau nữa.
Con nít, tôi xin lỗi em, bản tính tôi thế rồi, vô duyên lắm. Mà lạ cái chỉ vô duyên chuyện của em, như một kẻ bám đuôi ấy, nghe tệ thật. Nhưng em yên tâm, tôi hứa không làm phiền cuộc sống của em. Em biết đó, bản thân tôi, quen biết tôi ngần ấy năm, em thừa hiểu tôi như thế nào. Còn những gì tôi nghĩ cho em liệu em có biết không? Làm sao mà em biết được nếu như tôi không nói, hoặc giả dụ đến lúc tôi nói thì em và tôi thì cũng chẳng còn lý do gì để mà nói nữa rồi.
Con nít, tôi xin lỗi em. Dạo trước, tôi bảo em rằng dù em có quen ai đi nữa, có như nào đi nữa, thì tôi vẫn luôn ở đây, yên tâm. Tôi không thực hiện được lời hứa đó rồi, mà tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà thực hiện nữa, vốn dĩ bây giờ em cũng không cần, thêm nữa tôi cũng chỉ như người xa lạ với em.
Con nít, tôi xin lỗi em. Những trang giấy a4 em từng viết cho tôi thì đến giờ tôi vẫn còn giữ kĩ đây, video tôi làm cho em tôi cũng còn giữ, nhiều lúc tôi bỏ trong góc tủ quần áo, thỉnh thoảng dọn nhà những trang a4 đó hiện ra, thề là lúc đó tôi nhớ em tới mức muốn lôi em ra khỏi những trang giấy, ôm em thật chặt và bảo rằng tôi sai rồi, tôi sai nhiều lắm rồi, tôi sẽ không để em đi đâu nữa. Nhưng thật buồn đó cũng chỉ là ảo mộng của tôi, em với tôi đã không còn là gì của nhau thật rồi. Không biết những dòng dạo trước tôi viết cho em em còn giữ không, hay xé hoặc đốt đi mất rồi? Hay tệ hơn là đem cho người yêu mới em xem và bảo tôi sến. Tôi chẳng dám nghĩ nữa, hoài niệm đẹp thật, nhưng nghĩ nhiều về nó cũng chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi.
Con nít, tôi lại xin lỗi em. Tôi nghe ở đâu đó câu nói này "Người mà anh yêu chưa chắc cũng đã yêu anh. Người anh không yêu trớ trêuthay lại đi yêu anh. Nhưng khi anh từtrong mộng tỉnh lại anh mới phát hiện người anh không yêu hóa ra mới làngười anh yêu nhất.Có điều lúc đó người ấy cũng không còn yêu anh nữa rồi." Thế đấy, tôi chắc chắn giờ tình cảm tôi với em không phải như tình cảm của những năm tháng trên ghế cấp 2, cấp 3 của tôi. Mà tôi vẫn mong em luôn vui, luôn hạnh phúc, nghe hơi giả tạo nhưng thề là lần này tôi nói thật. Chỉ riêng lần này thôi, mong em tin tôi. Em biết đó, khó khăn nhất là chúc tình đầu được hạnh phúc, nhưng cái thằng khốn nạn này xin đem toàn bộ danh dự của mình khẳng định với em, thật lòng hy vọng em luôn bình yên!
( Tôi xin phép được giữ kín tên người con gái trong bài này, tên em không còn là một điều gì đó mà tôi có thể tùy tiện nhắc đến. Gứi tặng em và cho tất cả những người đã đánh mất mối tình đầu )
Me JK -