Từng ấy thời gian vẫn chưa đủ xoa dịu đi vết thương lòng đã có, một chút cũng chưa từng. Tôi chưa từng giận lòng vì vội yêu mà chỉ giận lòng vì chẳng thể giữ nổi.
Thu tàn, mùi hoa sữa còn vương lại trên những con đường, mưa cuối thu nhiều, lạnh và cô đơn , xa là nhớ, là mong chờ, là vấn vương. Vậy tại sao cứ phải xa? Là muôn vàn lí do, là chẳng thể ở gần và là định mệnh kéo ta ra xa hay là do bản thân chẳng còn thiết tha?
Đông đến, cái lạnh vẫn chưa kịp về nhưng cũng đủ se thắt, đủ làm nỗi nhớ thêm dày dặn. Vẫn là đông, tháng 11 sắp qua nhưng mùa yêu chưa kịp về, vẫn là mong chờ cái gì đó mới mẻ để quên đi cái cũ nhưng chắc chưa đủ thời gian.
Nỗi nhớ người cũ, tình cũ chẳng thể lấp đầy, niềm mong chờ người mới, tình mới cứ thế dài rộng thêm. Cô đơn!
Mưa cuối thu chẳng hoan hỉ mà lạnh lùng đến khó tả để nỗi lòng người cứ thế trải rộng theo những cơn mưa. Tôi đang nhớ mùa đông lạnh hay mong chờ những cái siết tay ấm áp của mùa đông? Đang chán ghét mưa hay thèm những cơn gió? Mưa buồn!
Và có một nỗi buồn không tên nữa, buồn vì mùa thu chưa qua, mùa đông chưa tới, buồn vì tình cũ chưa thể quên, niềm thương còn mong mỏi. Chờ một ngaỳ đông...
Snow Le -