Tháng bảy, buồn bã, tối tăm và đầy cơn đau... Tôi dặn lòng mình sẽ quên, sẽ thôi khóc, vì cảm giác nhớ anh...
Em đã quên anh một chút rồi, tự hứa với lòng sẽ thôi nhắc tên anh, sẽ thôi nghĩ về anh, sẽ thôi khóc vì nhớ anh và sẽ thôi nhớ về những kỉ niệm cùng anh. Anh à! sao lòng người thay đổi nhanh vậy! sao có thể vứt em đi, vứt những kỉ niệm đã từng dành dụm và gắn bó cùng nhau... nó dễ dàng quá vậy anh! Em thấy mình quá mù quáng, em thấy mình như chưa thể thoát ra được cảm giác bên anh. Em nằm mơ, em được nắm tay anh! Và khi tỉnh dậy chỉ có em và căn phòng trống rỗng, tiếng thở dài và những giọt nước mắt lăn dài, mặn và đắng...
Những lúc em lại thấy mình mỏng manh, yếu đuối, và cả mù quáng. Chẳng lẽ em lại ngu ngốc như thế sao? Tim em đau vì em chợt nhớ hôm nay là ngày anh nói lời chia tay em... tay lạnh ngắt, chân bũng rũng, nước mắt thì cứ rớt mãi, tim thì đau như ai đang lấy dao đâm từng mảnh, đây là cảm giác của em lúc đó! anh nào thấu hiểu vì anh đã yêu cô gái khác mất rồi.... cho dù em có đau đớn như thế nào chăng nữa thì anh đã buông bỏ em... những lời hứa nay chỉ còn là tro bụi phũ mờ dần... anh quay lưng đi và không nhìn em, anh bỏ mặc em dù cho em có khóc đến sưng cả mắt, vì anh không con quan tâm em nữa, sự quan tâm của anh giờ đây đã cho cô gái đó.
Em bảo lòng mình rằng đừng khóc nữa! không đáng nhưng sao tim em không chịu lắng nghe nó cứ làm trái ý em và khóc mãi thế. Nước mắt rất mặn, chua chát và đắng cay vô vàn. Em cầm cự cố tạo cho mình niềm vui, ăn chơi cùng lũ bạn, thả mình bay tự do, nhưng em lại không thể quên được kỉ niệm anh tạo ra cho em. Đừng khóc nữa! nước mắt đâu dư thừa cho em có thể khóc lãng phí như vậy. Và đừng khóc nữa em nhé!
Puz Lê -