Em không còn buồn vì anh không còn bên cạnh. Cũng không còn buồn vì những tin nhắn chóng vánh hay vội vã, những cuộc trò chuyện bị cắt ngang dần trở thành quen thuộc. Em không còn có cớ ngồi kể lê thê cho anh hàng tỷ tỷ chuyện trên trời dưới đất chẳng liên quan gì đến nhau, và anh cũng k còn lý do gì để ngồi nghe em kể nữa. Không thể nũng nịu, không con nít, không dựa dẫm như khi còn có nhau. Em lặng lẽ xếp những kỷ niệm của chúng mình vào một góc nhỏ ở trong trái tim em và vội đặt cho nó cái tên gọi là - kí ức. Em không còn có thể cùng anh chia sẻ về những ước mơ em đang vươn tới, cùng vẽ lên những nguyện ước tốt lành và tươi sáng chào năm mới sang. Và em cũng chẳng còn ở đâu giữa những tất bật của anh.
Rồi chúng ta chỉ ở cạnh nhau như thế thôi, không gọi nhau bằng những địa danh, không mặc định rằng phải thế này thế nọ, cả những lời yêu thương cũng không thể trao đến nhau hay nhất định không được làm nhau buồn. Em dần tự quen với suy nghĩ rằng mình có một người yêu và anh ấy đang ở rất xa. Xa đến nỗi, có những lúc nhớ nhưng em không thể gọi. Có những lúc thấy trái tim bị giày vò mà không thể nói ra. Nhưng cũng có những lúc, mà điều này lại làm em vui hơn và được an ủi rất nhiều, là khi em thấy anh gần lại.
Nhưng anh này, nếu một ngày anh mệt mỏi và muốn tìm một chốn bình yên, hãy tựa vào vai em, em cho anh mượn bờ vai em đấy!
Anh...
Đừng cố tỏ ra là mình mạnh mẽ...
Đừng cố tỏ ra mọi việc đều ổn... Anh cần chia sẻ phải không? Anh mệt mỏi lắm rồi phải không? Anh muốn một tìm một chốn bình yên để nghỉ ngơi phải không? Nếu mệt mỏi thì hãy tựa vào bờ vai em đi... Em cho anh mượn bờ vai em đấy! Bờ vai em. Nhỏ nhắn và mong manh. Bình yên và ấm áp! Em sẵn sàng rồi đây! Anh à, tựa vào vai em nhé! Tựa vào vai em, để quên đi những mệt mỏi, để trút bỏ những gánh nặng của cuộc đời, để ngày mai anh có sức viết tiếp những ước mơ và hoài bão. Tựa vào vai em, khi anh mất niềm tin, khi anh cần một chỗ dựa bên cạnh. Để đôi vai này tuy mong manh nhưng có thể chứa hết những nỗi buồn của anh. Để khi bình yên, anh lại cười anh nhé! Tựa vào vai em, và khóc thật thoải mái. Đừng ngần ngại, nước mắt con trai đâu nhất thiết giấu vào trong. Em sẽ giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy, em sẽ xem như vai áo không ướt... Hãy khóc khi tựa vào vai em, anh nhé! Tựa vào vai em... Mọi điều không thể thốt thành lời anh sẽ kể cho em. Em sẽ lắng nghe nó bằng cả trái tim của mình. Chẳng cần anh phải nói gì đâu... Tựa vào vai em... Hãy buông mình xuống một chốn bình yên, không trằn trọc, không âu lo, không lạnh giá. Mọi mệt mỏi tan biến, mọi âu lo trôi theo những bình yên...
Tựa vào vai em...
Để anh biết rằng, anh không bao giờ cô độc...
Tựa vào vai em mà khóc...
Dù không cùng anh đi hết cuộc đời.
Dù sau này anh sẽ có bờ vai khác, khỏe hơn, mạnh mẽ hơn.
Dù cho anh sẽ quên đi bờ vai nhỏ này.
Thì em vẫn mong anh luôn bình yên, anh nhé!
Jen Jen -