Sáng tháng tư, cái nắng vàng dịu chạm con ngõ, phủ một lớp mật ngọt lên cành lá. tháng tư bắc nhịp cầu từ xuân sang hạ, từ hiện tại về một miền xa lắm: một miền với những mùa hoa thương nhớ.....
Còn đâu đó trong làn nhựa trắng hơi xuân phảng phất rồi vươn mình mạnh mẽ đón lấy thứ nhiệt, thứ sức sống kì diệu tưởng như bất tận của mùa hè. Chống tay bên khung cửa sổ nghe gió hát:
"Tháng tư nửa đứng nửa ngồi
Tháng tư nửa xuân nửa hạ
Tháng tư nửa quen nửa lạ
Tháng tư nửa nhớ nửa thương...."
Tiếng thì thầm theo nắng len lỏi vào từng góc sân. Bâng quơ nhớ vị nắng tháng tư của một mùa xa xăm nào đó, mùa mà nắng trượt dài trên vai áo trắng, lăn theo từng vòng xe đạp tới trường.
Năm ấy, sẽ chẳng thấy đâu nếu gió chẳng vô tình hay hữu ý lay tán lầm chợt làm tim nhoi nhói: thấp thoáng những nụ phượng, lác đác thôi nhưng cũng đủ để nhận ra: mùa chia tay sắp đến....
Cũng đồng nghĩa, một mùa kỷ yếu lại bắt đầu. Tôi vẫn nhớ, năm đó,ở một góc sân trường, tôi đã cười thật tươi với anh thợ ảnh, một tay cố giữ tà áo dài trong gió, nhưng thực tâm, tôi đang kiếm tìm một ánh mắt ở đâu đó, đang dõi theo tôi.
Hạ đem về nhiều nắng nhiều gió hay sao mà người ta dễ cảm nắng dễ rung rinh đến thế? Tôi đã buộc lại tà áo dài, chạy đi tìm cậu dưới một mùa hoa phượng đỏ rực những khát khao tuổi trẻ, chỉ mong được lưu lại những khoảnh khắc ngọt lịm trong tim mùa hè ấy, khoảnh khắc tôi đứng sát cậu, tay trong tay, cười thật rạng rỡ như nắng hè, một mùa hè đã xa...
Mùa phượng đỏ chói lòa cả nắng hạ. Chúng tôi sợ thời gian sẽ chẳng cho chúng tôi thêm cơ hội lần nữa. Hai đứa đã đi cùng nhau dưới những chiều vàng năm ấy, những chiều bàng bạc của năm tháng cuối cấp, những chiều mà mỗi lần cả hai ngứơc lên cùng nhìn ngắm một bầu trời tím biếc thủy chung: Bằng lăng thắm cả con phố. Hai đứa chẳng nói gì nhiều, im lặng xen vào đó là những cánh bằng lăng rơi, những vòng xe đạp mà khi đó thực mong con phố hãy cứ dài bất tận, mùa bằng lăng xin mãi tím thiết tha khoảng trời riêng....
Nhưng, bằng lăng cứ rơi mãi vào im lặng, những vòng xe cũng thưa dần. Để đến khi nhìn lên những hàng cây bên đường, chỉ còn tiếng ve xao xác cho một quãng đường tím lịm những thương nhớ của một mùa hoa.
"Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh.."
Đã biết bao mùa hoa đi qua nhưng mùa hoa ấy vẫn còn vương vấn biết bao kỉ niệm. Cơn mưa rào mùa hạ đì đùng khuấy đảo bầu trời, ào ào trút nước, mưa đó rồi cũng chợt tạnh. Nó cuốn phăng tất cả những oi nồng, bụi bặm, cả những cánh hoa rơi bên đường, gột sạch cả lớp bụi tâm hồn lắng đọng trong lòng bao lâu nay. Mùa hè năm đó, tôi đã yêu như một cơn mưa rào sôi nổi, rực rỡ như những đóa phượng và cũng đầy tiếc nuối những bẽn lẽn, những ngại ngùng không nói để rồi tình yêu đầu tuột khỏi tầm tay như những cánh hoa bay, như cơn mưa rào mùa hạ đến vội đi nhanh, như đằm mình trong cơn mưa ấy, đau đấy, lạnh đấy nhưng lòng thực nhẹ nhõm bởi những thứ vừa đi qua, những ngọt ngào trong trẻo của một thời áo trắng.
Cơn mưa đầu mùa đi qua cũng là lúc hoàng hôn buông mình sau những hàng cây già. Tôi đưa tay mở cánh cửa sổ hồi chiều đóng vội vì sợ một lần mữa mưa lại làm ướt vai áo... Vẫn mùi hương năm đó xoa dịu lòng tôi, tiếng radio rè rè bên nhà: " Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ...."
Đưa tay ra khoảng đêm hè mát dịu sau mưa, tìm hoài, tìm hoài mà chẳng thấy một nhành hoa trắng trong, nhỏ bé, mềm mại. Chỉ còn mùi hương năm ấy, hương ngọc lan khẽ cài lên mái tóc em một nụ hôn thật khẽ như chàng trai năm ấy, rụt dè rồi dịu dàng ve vuốt khép đôi mi em sau những mùa hoa.....
Đăng Phong -