Ở nơi thế giới mình đang sống, người ta mơ về một thế giới khác, mơ về những đỉnh núi xa mờ. Và nhiều người lấy những giấc mơ để làm lý do cho sự tồn tại của bản thân mình.
Người già thường hay nhắc đến chữ chiêm nghiệm, còn người trẻ chúng ta chìm ngập trong chữ lạc đường. Chúng ta gào khóc giữa dòng đời và oán hận cái gọi là chữ đời. Rồi như một lực đẩy lò xo chúng ta buộc phải dấn thân. Đôi lúc với đôi mắt ráo hoảnh vì không phải không có nước mắt để khóc mà vì nước mắt đọng thành giọt lặn vào trong, chúng ta cười khẩy nhìn đời. Ta lại làm con thiêu thân, lăn xả để rồi bị tổn thương, bị tổn thương để rồi lớn lên.
Và cho những ai với tay được tới chữ trưởng thành hay thành đạt. Còn lại không ít những người chết chìm ngay giữa 2 chữ tuổi trẻ của chính mình.
Người ta miêu tả những người trẻ mới vào đời như 1 chú chim non, lang thang ngơ ngác mà thèm khát được đớp mồi. Đó phải chăng còn gọi là thèm khát được gõ vang tên mình trong trí nhớ của những người khác, là được mọi người thừa nhận cái tôi của mình. Có là chim non thì tới một thời điểm nào đó cũng sẽ đủ lông đủ cánh. Tuy nhiên, điều chẳng mấy vui vẻ là không phải con chim nào khi đủ lông đủ cánh cũng có thể bay. Và không phải con chim nào có thể bay cũng có bay được cao, được xa như ngày xưa nó thường hằng tưởng. Mộng và mơ. Trái ngược với đời và thực tại. Thoi thóp, yếu ớt chống lại cái chữ đời, để rồi con chim đó liểng xiểng, lảo đảo hay mất phương hướng mà kệt sức.
Vậy cái còn lại của tuổi trẻ là gì?
Một nắm đất lạnh lẽo cho những con người nghĩ quẩn, cho những con chim không dám bơi, không đủ sức để bơi tiếp? Là một ký ức mơ hồ trong trí nhớ những người khác, là vài cái ấn tượng xoàng xĩnh và xa vời của ai đó... Là những tháng năm hoài niệm về những ngày xanh lá đã qua? Hay là sự tàn tạ, héo rũ trong tâm hồn của những kẻ từng tham vọng chinh phục cả thế giới?
Tất nhiên sẽ có những con chim làm nên chuyện, những con người mà người khác nhìn vào tỏa ra thứ ánh sáng của thành công, hạnh phúc và tài năng. Nhưng bất hạnh hay nỗi bi kịch của những con chim ấy sẽ được miêu tả theo cách riêng chứ không phải ở trong bài này.
Ở đây chỉ nói đến một số, không phải là ít cũng không phải là nhiều những người cứ dật dờ như những bóng ma ở tuổi 18, 20 hay 25 và nhiều hơn thế đi tìm đáp án cho câu trả lời: "tôi là ai? Tôi tồn tại vì cái gì?" Và cả nhiều năm sau nữa, người ta cứ lớn, cứ già đi về thể xác nhưng ở sâu bên trong trí óc vẩn đục ấy họ vẫn là những người trẻ lạc đường.
Những con người tội nghiệp, là sản phẩm của một xã hội hỗn độn và lao xao. Đáng trách họ không hòa cái phần lao xao của mình vào trong đó được nên tuổi trẻ của họ, trước và sau vẫn u tối. Và chìm đắm đâu đó trong những mảng màu xưa cũ mà thôi....
Mây - Trinhtroi
Mây -